Ma đạo tổ sư của Đồng Hương Mặc Khứu chắc cũng chẳng lạ lẫm
gì đối với fan đam mỹ. Còn tôi – một vị khách qua đường, biết đến tác phẩm này,
vô tình là lúc đang lướt facebook, đọc được có bộ phim truyền hình được chuyển
thể từ truyện. Vào hóng hớt comment phía dưới, thấy mọi người hào hứng lắm. Tôi
hiển nhiên cũng tò mò. Dẫu có nhiều lần tự nhủ lòng rằng sẽ không đụng đến bất
cứ truyện nào nữa, thế mà ma xui quỷ khiến, một tối đẹp giời, lại bắt đầu lọt hố,
mà hố này thì sâu không lối lên. Tôi thì vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi, cứ đọc,
cứ cười, rồi lại khóc, vấn vương mất mấy ngày, vậy nên đành viết ra một chút để
giải tỏa, để mọi người nếu vô tình có ai có ghé qua đây, thì cùng tôi chia bớt
nỗi lòng.
Nếu cho tôi một từ để miêu tả khi lần đầu tiên nhìn thấy Ma
đạo tổ sư thì tất nhiên đó là “dài”. Việc từ trước đến giờ tôi chưa đọc bộ đam
mỹ nào lên đến trăm chương đã khiến tôi tự hỏi “Rốt cuộc Ma đạo tổ sư có những
gì?” để rồi sau đó mới thấm thía được cảm giác thế nào là không thể rời mắt,
cũng không nỡ buông tay.
Ngụy Vô Tiện – Đúng sai ở mình, khen chê do người, không bàn
được mất.
Di Linh lão tổ – Ngụy Anh – Ngụy Vô Tiện – đại ma đầu lạm
sát vô số, kẻ phản bộ sư môn, hại chết ân sư, làm nhiều chuyện bất nghĩa, người
người căm ghét,… đó là những điều thiên hạ nói về nhân vật chính của chúng ta. Ấn
tượng đầu tiên của tôi về Ngụy Anh qua lời tám chuyện của đám quần chúng, đại
khái chính là một kẻ lương thiện, sau đó có thể vì trả thù, vì cám dỗ mà tha hóa,
đi trên con đường ma đạo, trở thành tội đồ, rồi bị chết không toàn thây – motip
quen thuộc của vô vàn các loại phim truyện thường thấy. Sau 13 năm được trọng
sinh, có lẽ là ban phát cơ hội thứ 2 cho hắn được sửa chữa lỗi lầm, từ bỏ tà
ma, quay về chính đạo. Thế nhưng, tôi đã lầm. Nói thẳng ra là bị Mặc Hương cho
ăn một quả lừa té ngửa. Di Linh lão tổ được người đời mô tả ghê gớm thế nào, thực
ra lại vác nỗi oan thấu trời mà chết đi, thân xác tan thành khói bụi khiến người
ta cứ ngỡ hắn hồn phi phách tán thật rồi. 13 năm đằng đẵng, không đoạt xá,
không trả thù, không thành âm hồn lệ quỷ quấy nhiễu, kể ra cũng an phận lắm.
Thiếu điều, đã nhọ thì đến chết vẫn không hết đen, hắn lại được người ta hiến
xá, bất đắc dĩ mà trở lại nhân gian với thân phận, thân xác của một kẻ khác, mà
còn là một kẻ não tàn đoạn tụ 😊)))))))
Trong thân phận mới này, vẫn là tính cách thích lo chuyện
bao đồng mà tự chuốc lấy rắc rối, khiến thân phận bị bại lộ. Ngụy Anh trước giờ
lại chưa từng để tâm đến hậu quả, đúng như câu nói của hắn: “Đúng sai ở mình,
khen chê do người, không bàn được mất.”
Chàng thiếu niên rạng rỡ, vô tư khi ấy…
Năm xưa vì sao từ bỏ chính phái, sáng lập nên ma đạo?
Năm xưa vì sao phản bội sư môn, mang ô danh người người phỉ
nhổ?
Năm xưa vì sao hứng chịu lệ quỷ phản phệ, thân xác tiêu tan,
chết vô cùng thảm hại?
Tôi rất ngưỡng mộ Ngụy Anh. Không phải bới trí thông minh xuất
chúng, cũng không phải vẻ đẹp tiêu sái, phóng khoáng, càng không kể đến cái miệng
ba hoa thiên địa cùng bộ da mặt dày vô sỉ của hắn. Tôi ngưỡng mộ hắn bới sự vô
tư.
Năm đó chịu ngàn vạn đau đớn mà bóc linh đan cứu lấy một
Giang Trừng đang tuyệt vọng, dù chỉ có 5 phần thành công nhưng cũng nhất quyết
thử một phen, bất chấp tương lai có thể tàn phế.
Năm đó cứu người, trả ơn, một mình chống lại cả thiên hạ, chấp
nhận cầu độc mộc trong bóng tối mình ta bước.
Năm đó dưới Loạn Tán Cương, tứ đại gia tộc vây đánh hắn, kết
quả bị chết không toàn thây, hắn lại chưa từng ghi hận.
Ngụy Vô Tiện hắn vô tư. Vô tư hi sinh, vô tư cho đi, vô tư
tha thứ, cũng vô tư lãnh lấy hậu quả. 13 năm sau trở về, vẫn là một Ngụy Anh
như thế. Ngẫm lại những khổ đau mà hắn đã nhận ở kiếp trước, là một thái độ hiển
nhiên, vô tư đến đau lòng. Suy cho cùng, những việc hắn làm có đáng không ?
Nếu Giang thúc thúc không bế hắn về Liên Hoa Ổ, hắn đã sớm
trở thành lãng nhi lang thang đầu đường xó chợ, lăn lê góc phố cướp giật đồ ăn
trên miệng chó dữ, càng đừng nói đến việc tu tiên hay thành danh. Linh đan này
của hắn cho đi, hắn không hề hối tiếc.
Với một con người ưa náo nhiệt, quậy quá như Ngụy Vô Tiện
thì việc phải rời xa Liên Hoa Ổ, xa bằng hữu, ẩn thân trên Loạn Tán Cương, chắc
chắn chẳng dễ chịu gì. Nhưng tối hôm đó, khi mà đường về nhà bỗng sáng ánh đèn,
khi mà bữa cơm đầm ấm cùng men rượu hoa quả ngọt ngào nơi đầu lưỡi, khi tiếng
cười của những con người mà hắn đã bất chấp trả giá để cứu về sưởi ấm tâm hồn,
hắn đã chẳng thể nào hối hận.
Con người này vẫn luôn vô tư, ngông cuồng như thế. Không những
khiến cho người ta sảng khoái, lại khiến cho người ta đau lòng.
Lam Vong Cơ – Ta muốn đem một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Mang về, giấu đi.
13 năm sau sống lại, điều đầu tiên mà Ngụy Vô Tiện nhớ đến,
chính là mình đã chết được rất lâu rồi. Mọi khổ đau kiếp trước, dù gì cũng chỉ
còn lại những ký ức dĩ vãng, hắn tuyệt nhiên cũng chẳng phải là kẻ cố chấp ghi
nhớ, ôm chặt bi thương. Chỉ là năm đó, có người đã vì hắn mà hứng chịu hơn ba
mươi vết giới tiên vĩnh viễn chẳng thể chữa lành, cũng vì hắn mà lần đầu tiên
biết đến hương vị của Thiên Tử Tiếu. Ngụy Vô Tiện chết đi, thân xác tan thành
tro, một mảnh tàn hồn cũng không tìm thấy, chẳng để lại cho y cái gì. Y cũng vì
thế mà in lên ngực mình vết lạc ấn giống hệt của Nguỵ Anh, vĩnh viễn mang hình
bóng của người kia hằn sâu trên thân thể.
Năm 15 tuổi quen biết, tựa như hai thái cực khác xa nhau, lại
nối thành một đoạn vấn vương không dứt. Năm đó Ngụy Vô Tiện tu ma đạo, người
người kiêng dè, cho rằng hắn là mối họa cho bách tiên, là Lam Vong Cơ nhất quyết
muốn mang hắn về Cô Tô. Chỉ tiếc rằng, thanh xuân tuổi trẻ ngông cuồng, gặp
nhau, giao tình chỉ là thoáng qua, cách biệt vẫn là một câu “Cảm ơn” khách khí.
Vấn vương người đó, cũng chỉ là một mình Vong Cơ y tự mình ôm lấy. Y cho rằng,
chỉ cần mang hắn về, cẩn thận mà giấu đi, một mình gánh vác, toàn tâm toàn ý mà
bảo vệ thì sóng yên biển lặng. Cũng giống như năm đó, cha y bất chấp tất cả
cũng nhất quyết đưa mẹ y về, giấu đi.
Trở lại nhân gian với thân xác của Mạc Huyền Vũ, tiện tay thổi
một khúc sáo đến khó nghe, Ngụy Vô Tiện hiển nhiên không ngờ rằng, mình đã bị
nhận ra. Tốt thôi, đã trở về rồi, nhất quyết sẽ không để ngươi rời xa ta nữa,
nhất quyết đem ngươi khóa chặt bên mình, nhất quyết bảo vệ ngươi. Chuyện xưa có
thể ngươi đã quên, ta đây lại không thể xóa bỏ ký ức. Chỉ là thứ tình cảm này,
rốt cuộc phải hiểu như nào?
Ngụy Vô Tiện, dù kiếp này hay kiếp trước, vẫn luôn cho rằng
Lam Vong Cơ căm ghét mình.
Lam Vong Cơ, dù ở quá khứ hay hiện tại, vẫn luôn cho rằng Ngụy
Vô Tiện kia đối với mình chỉ là nhất thời hứng thú đùa vui.
Gặp nhau quá sớm, tiếc rằng hiểu nhau quá muộn. Có thể đến
cuối cùng vẫn là mãn nguyện đời này kiếp này mãi chẳng rời mắt nhau, nhưng những
năm thanh xuân tuổi trẻ đã mất đi ấy, thật không khỏi khiến người ta tiếc nuối.
Giang Vãn Ngâm – …Ngươi đã nói, tương lai ta làm gia chủ,
ngươi làm thuộc hạ của ta, cả đời nâng đỡ ta, vĩnh viễn sẽ không phản bội…
Ngụy Vô Tiện 13 năm chết đi, hắn thì hay rồi, hồn phách
phiêu dạt, an phận thủ thường, chưa từng nghĩ sẽ đoạt xá trở về. Nhưng người ở
lại chờ hắn 13 năm, không chỉ có mình Lam Vong Cơ. 13 năm bảo quản sáo Trần
Tình, điên cuồng tìm tung tích của Ngụy Vô Tiện, hẳn thiên hạ ai cũng cho rằng
Giang Trừng hận hắn đến tận xương tủy. Có thể không hận không khi chính Ngụy
Anh hắn vô tình hại chết Tử Hiên và sư tỷ, để lại một Kim Lăng đáng thương
không cha không mẹ. Có thể không hận không khi chỉ vì cứu lấy đám người Ôn gia
mà nói là làm, chấp nhận cắt phăng quan hệ với Giang thị. Có thể không hận
không khi hắn bỏ lại Giang Trừng cùng lời hứa năm nào: Lam gia có Cô Tô song
bích thì chúng ta có Vân Mộng song kiệt? Có thể không hận không khi Ngụy Vô Tiện
hắn nói chết là chết, chẳng để lại một lời xin lỗi, cũng chẳng còn lấy một mảnh
tàn hồn. Đến khi bắt được Mạc Huyền Vũ rồi, câu đầu tiên Giang Trừng hỏi cũng chỉ
là : “Ngươi không còn gì để nói với ta sao?”
Có thể nói được gì đây? Là Giang gia đã cưu mang hắn, Liên
Hoa Ổ chính là nhà hắn, cha y cũng như cha hắn, tỷ tỷ của y cũng là tỷ tỷ của hắn.
Những năm tháng thiếu niên rực rỡ, hái trộm sen trên hồ, bắt gà rừng trên núi,
thả diều, bắn cung, quậy phá khắp nơi, … là Giang Trừng vẫn luôn giúp hắn đuổi
chó, thu xác hắn về mỗi lần hắn gây họa. Cả nhà bị diệt môn, là Giang Trừng vì
hắn mà bất chấp tất cả đánh lạc hướng Ôn gia, bị bắt, hủy mất linh đan, vĩnh viễn
trở thành phế nhân. Ngụy Vô Tiện thì hay rồi, dám lừa y, nhường linh đan của
mình cho y, còn che giấu suốt bao nhiêu năm. 3 tháng mất tích ở Loạn Tán Cương,
khi trở về bước chân vào ma đạo, không hề phán xét, Giang Trừng chỉ lặp đi lặp
lại một câu nói “Trở về là tốt rồi”. Thế nhưng y lại không biết rằng, lời hứa
Vân Mộng song kiệt kia, vốn dĩ từ đó đã vĩnh viễn không thể thành hiện thực.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về Giang Trừng không tốt lắm. Con
người này có vẻ kiêu ngạo, cay độc, còn thù dai và cố chấp. Thế nhưng quả thật
tôi đã nhầm, càng đọc càng thấy mình lầm, hiện giờ thì gia nhập hậu cung của
Giang tông chủ luôn rồi. Con người ấy thủa nhỏ khao khát tình thương của cha, lớn
thêm chút lại luôn bị lép vế, lu mờ trước một Ngụy Anh rực rỡ như ánh mặt trời.
Có chút cay nghiệt thừa hưởng từ mẹ, có chút ghen tị, tự ti nhưng y lại chưa từng
mang lòng đố kị, chán ghét với Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện có thể phóng khoáng
tiêu dao, không sợ trời đất, thích gì làm ấy, coi khinh đánh giá của người đời.
Giang Trừng lại không thể như vậy. 17 tuổi, trên vai y mang một mối thù diệt
môn, cũng gánh vác trách nhiệm của một vị gia chủ. Không người chống lưng, đơn
độc đến đáng thương. Tại Kim Lân đài nghe bách gia chỉ trích Ngụy Vô Tiện,
Giang Trừng giận giữ đến nỗi cạnh bàn cũng bị y bóp nát, kiềm chế mà trưng ra
cho thiên hạ thấy bộ mặt của một vị tông chủ công tư phân minh. Y nào phải
không biết những lời nói kia là dụng tâm công kích, nhưng y có thể làm gì để bảo
vệ Ngụy Anh trước những thâm độc đầy tính toán đang bủa vây của đám huyền môn
thế gia kia? Dẫn đầu cuộc vây quét Loạn Tán Cương, Giang Trừng có lẽ chỉ đơn giản
nghĩ: bắt được rồi, người của Giang gia do Giang gia giải quyết, như vậy hẳn là
sẽ bình yên. Nào ngờ chưa kịp nói một lời với nhau mà kẻ kia thân xác đã tan
thành tro bụi. Tôi tự hỏi trong 13 năm đằng đẵng ấy, Giang Trừng đã bao lần tự
trách, cũng đã nếm trải bao nỗi dằn vặt cùng không cam tâm? Đến khi đợi được
người trở về, lại chẳng còn có thể xông vào đánh lộn một trận rồi thoải mái
tươi cười như những ngày Vân Mộng của dĩ vãng. Cuối cùng, những đau đớn, nhớ
mong ấy vẫn là chôn giấu tận sâu trong đáy lòng, vĩnh viễn chẳng thể nói ra… Mối
quan hệ thâm tình này, dù nó là tình cảm huynh đệ hay tình yêu đôi lứa cũng
không quan trọng nữa rồi. Đã là tình, thì luôn luôn đẹp.
Nghĩa Thành – Sợi dây
duyên oan nghiệt.
Văn phong của Mặc Hương rất bình thản. Thế mà cái bình thản ấy
lại khiến ta lạnh sống lưng với những chuyện yêu ma quỷ quái, lúc sau lại cười
lăn lộn trước mấy trò vô sỉ của Ngụy Vô Tiện, cũng khiến người ta nhói lòng, nước
mắt chảy thành dòng lúc nào không hay. Chỉ là một tuyến truyện nhỏ, nhưng Nghĩa
Thành lại là câu chuyện đau đớn nhất. Hiểu Tinh Trần năm đó trái lời sư phụ xuống
núi, ôm giấc mộng chính nghĩa dương quang, quen được một Tống Lam có thể nói là
tri kỉ, cũng đã cùng nhau hẹn ước sát cánh kề vai. Vậy mà chỉ vì giúp người,
dây dưa với tên tiểu ma đầu Tiết Dương. Kết quả con mắt của Tống Lam không còn,
toàn đạo quán bị diệt sạch, trong lúc giận giữ đã nói một câu “đừng bao giờ gặp
lại” với người kia mà đem theo bi kịch cứ thế ập đến. Hiểu Tinh Trần bất chấp tất
cả quay về sư môn, móc đôi mắt mình ra trả lại Tống Lam, cuối cùng vẫn hổ thẹn,
nhất quyết thực thi câu nói của người đó, vĩnh viễn không nên gặp nhau nữa.
Đôi mắt mù lòa nhưng tâm hồn thuần khiết tựa ngọc, có lẽ đã
mệt mỏi với cái gọi là huyền môn thế gia, chân cứ đi vô định khắp nơi, ra tay
diệt trừ tà túy, lại cũng mang theo một cô bé mù, hai người nương tựa vào nhau.
Nói ra chỉ có thể trách số phận trêu đùa, tiện tay cứu về một người, lại không
ngờ cứu về một Tiết Dương hai tay tanh mùi máu, ngày ngày ở cạnh hắn, cười vì hắn,
cũng động lòng xót thương hắn.
Còn Tiết Dương hắn thì sao? Nói con người này đáng thương,
quả thực đáng thương. Nhưng nói hắn đáng trách, chính là đáng trách trăm ngàn lần.
Tội ác chất chồng, bản tính vặn vẹo. Nay ở cạnh kẻ thù không đợi trời chung,
sao lại không thừa cơ mà hành động. Hiểu Tinh Trần tự cho mình là thanh sạch?
Được, hắn sẽ kéo y vào vũng bùn, xuống ngang hàng với hắn. Thế nhưng, đạt được
âm mưu thâm độc rồi thì sao? Hả hê một hồi thì sao? Chơi chán rồi có thể giết
luôn không cần nghĩ nhiều, vậy mà hắn vẫn cứ dùng dằng, dây dưa đến mấy năm. Là
vì tham luyến chút ôn nhu, vì vấn vương vị ngọt của những viên kẹo mỗi sáng hắn
nhận được từ tay người ấy? Phải chăng, có lúc hắn đã từng nghĩ rằng: một nhà 3
người sống thế này, cũng không có gì là không tốt.
Nhưng Tống Lam lại đến, chen vào phá tan cái viễn cảnh êm đẹp
của hắn. Ngươi đã thích phá thì ta hẳn sẽ tiếp bồi. Tống Lam chết dưới Sương
Hoa kiếm của Hiểu Tinh Trần, không nỡ để người đó nhận ra mình đã giết lầm bằng
hữu, lặng lẽ mà chết đi như một tẩu thi vô danh. Mang nỗi đau đến cho kẻ khác,
Tiết Dương lại dường như thống khoái đến cực điểm. Vậy nhưng, đắc ý chỉ được một
đêm, cuối cùng kết cục cũng là tự mình gánh lấy. Hiểu Tinh Trần mệt mỏi rồi, nỗi
đau giết lầm người vô tội khiến y suy sụp, nhưng ác mộng tự tay đâm xuyên lồng
ngực của Tống Lam, nhìn người đó giờ chỉ là một cỗ hung thi vô tri, chính thức
đã làm y gục gã. Sương Hoa Kiếm một đường giết chết Tống Lam, bây giờ lại thêm
một đường, tự tay kết kiễu khổ đau của Hiểu Tinh Trần.
Chết rồi, chết rồi càng tốt, chết rồi thì mới ngoan, sau này
trở thành một cỗ hoạt thi, hảo hảo mà ở bên cạnh Tiết Dương hắn. Nhưng Tiết
Dương đâu có ngờ được, người đó tâm đã tàn, ở lại thế gian cũng chỉ là nỗi thống
khổ, hồn phách cũng theo đó mà vỡ nát. Đến lúc này hắn mới hiểu rằng, không phải
hắn đã thắng, mà là đã thua. Đã hoàn toàn thua. Hiểu Tinh Trần, cuối cùng vẫn
là ghê tởm, thà vĩnh viễn chết đi chứ không muốn nhìn thấy hắn, tuyệt nhiên
không bao giờ nguyện bên cạnh hắn. Hắn điên cuồng giết chết cả một tòa thành,
điên cuồng thu nhặt tàn hồn của người đó. Bày đủ mọi kế để Di Lăng lão tổ giúp
hắn dán lại tàn hồn của Hiểu Tinh Trần, cuối cùng gánh lấy kết cục thảm hại,
bàn tay trái 9 ngón vẫn là nắm chặt lấy chiếc kẹo năm đó, dù lìa khỏi thân xác
cũng không buông rơi.
Cuối cùng, bản thân Tống Lam chỉ còn là một hoạt thi, mang
theo mảnh hồn vỡ vụn của Hiểu Tinh Trần và A Thiến, thực hiện đúng nguyện vọng
trước đây đã từng hứa hẹn: cùng kề vai sát cánh, diệt trừ tà ác. “Chờ hắn tỉnh
lại. Nói lời xin lỗi. Không phải ngươi sai.”
Có đau đớn không? Có xót xa không? Vì đâu nên nông nỗi?
Trách Tiết Dương hắn quá tàn độc? Trách Tống Lam hắn một phút uất hận mà lỡ lời
làm tổn thương người kia? Trách A Thiến quá thông minh, vô tình đạp đổ cái ảo mộng
êm đẹp của Tiết Dương? Hay trách Hiểu Tinh Trần kia quá thiện lương, cũng quá
đơn thuần, ngốc nghếch?
Một đoạn tình cảm vặn vẹo, cố chấp đến kì lạ của Tiết Dương
có chăng chính là chút điểm sáng le lói nằm sâu thẳm bên trong tâm hồn quỷ dữ của
hắn. Suy cho cùng, ta cũng thấy được thấp thoáng đâu đó bóng hình mềm yếu của một
đứa trẻ, một đứa trẻ thèm ăn kẹo, một đứa trẻ khao khát yêu thương. Bên cạnh một
Hiểu Tinh Trần sáng trong thanh khiết, một A Thiến lanh lợi khôn ngoan, một Tống
Lam nặng tình nặng nghĩa là một Tiết Dương tàn ác, một kẻ điên rồ khiến người
ta căm phẫn. Nhưng chung quy lại vẫn chẳng thể nào chỉ thấy hận mà không khỏi lắc
đầu rơi lệ.
Kim Quang Dao – Ta chính là như vậy, làm việc ác nhưng vẫn
muốn được người ta xót thương.
Điều tôi đặc biệt thích chính là vật phản diện trong Ma đạo
tổ sư đều được khắc họa rất đa chiều. Bọn họ, dù độc ác như Tiết Dương hay tàn
nhẫn như Kim Quang Dao thì đâu đó bên trong mảnh tâm hồn biến dạng, méo mó ấy,
vẫn có một góc nhỏ dành cho người mình thực sự quan tâm. Với Tiết Dương, đó là
Hiểu Tinh Trần. Còn với Kim Quang Dao, người đó, chẳng ai khác ngoài Lam Hi Thần.
Tình cảm của 2 con người này thật khó khăn để phân định. Tựa
tri kỉ, tựa bằng hữu nhưng không đơn thuần là tri kỉ, bằng hữu. Thế nhưng cái
vượt qua tri kỉ, bằng hữu ấy là gì, thì lại càng không thể nhìn nhận. Không
khao khát đời này kiếp này chỉ ở cạnh ngươi, nhưng sau bao nhiêu việc làm sai
trái đến cùng cực: giết cha, giết anh, giết vợ, giết con, cuối cùng người ta
không nỡ xuống tay chính là ngươi. Nếu như Tiết Dương sẵn sàng làm tổn thương một
Hiểu Tinh Trần chỉ để thỏa mãn cái bản ngã ác độc bên trong hắn thì Kim Quang
Dao lại chưa từng nghĩ đến việc làm tổn hại đến ai kia. Là ngươi, chưa từng coi
thường ta, cũng vẫn luôn tin tưởng ta. Một kẻ xuất thân cực thấp hèn, người
ngoài đối với hắn coi thường đến mức chén trà hắn rót dâng lên, từa hồ cảm thấy
dơ bẩn mà rút khăn ra lau sạch vết nhơ trên tay. Là Lam Hi Thần không bao giờ để
ý, mỉm cười đón lấy chén trà mà vui vẻ uống.
Một đứa trẻ thông minh, lanh lợi ngần ấy, nếu đầu thai có một
người cha tốt, hẳn là chẳng thể nên nông nỗi này. Trong ngày sinh nhật đem tín
vật năm xưa đến Kim Lân đài nhận thân liền bị đá xuống, lăn một hơi từ trên bậc
cao nhất, lăn đến tận cùng. Bao nhiêu năm vẫn luôn cố gắng, làm đủ mọi chuyện xấu
xa cho người cha tồi tệ ấy, rốt cục cũng chỉ muốn chứng minh cho lão ta rằng:
có một đứa con như hắn thì tốt đến nhường nào. Để rồi sau tất cả những chờ
mong, những nỗ lực hắn tạo ra, chỉ đổi lại được một câu nói vô tình: “Hài tử
kia, thôi khỏi nhắc tới đi.” Cũng tốt thôi, hắn sẽ cho lão thấy, hài tử mà lão
không bao giờ liếc nhìn này, tên con hoang, đứa con trai của kỹ nữ cuối cùng sẽ
đường hoàng mà leo lên vị trí tối thượng, trở thành tiên đốc được trọng vọng nhất
tiên môn. Kim Quang Dao đã làm được. Nhưng cũng vì để làm được, bàn tay hắn đã
nhúng chàm quá sâu. Một kẻ căn cơ kém cỏi, người người khinh khi, hắn không động
vào người ta nhưng người ta không thể không làm khó hắn. Cho dù hắn đã cố hết sức,
không bất đắc dĩ thì cũng sẽ không làm tổn thương ai. Nhưng đến cuối cùng, người
bị hắn làm tổn thương vẫn là nhiều vô kể.
Kim Quang Dao và Lam Hi Thần, Lam Hi Thần và Kim Quang Dao,
2 người lấy lễ đôi đãi với nhau, chưa từng có ý nghĩ vượt qua giới hạn, đời này
kiếp này kết nghĩa huynh đệ, cứ nhẹ nhàng mà hướng về nhau. Là Hi Thần hết lần
này đến lần khác dối lòng. Y không phải không biết những việc hắn làm, chỉ là vẫn
luôn tin rằng, hắn làm thế là vì có lý do. Đâm hắn một kiếm, tâm của Hi Thần
cũng mang theo một vết thương có lẽ vĩnh viễn chẳng thể chữa lành. Phải chăng A
Dao của y hối hận sớm hơn, phải chăng hắn từ bỏ sớm hơn…
Phải chăng… đời người chẳng bao giờ phải nhắc đến 2 chữ “phải
chăng”…
Truyện đã đọc xong, chút nỗi lòng viết ra cũng đã dài quá rồi,
thế nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Có lẽ nếu rảnh rỗi hơn, tôi sẽ viết thêm về
những con người mà tôi yêu thích. Mỗi nhân vật dù lớn dù nhỏ hiện lên đều để lại
cho người ta ấn tượng khó mà quên được.
Suốt một thời gian dài, tôi cứ băn khoăn rằng tại sao một kết
thúc có hậu lại vẫn làm tôi cảm thấy hụt hẫng, buồn và đau đến thế. Mãi sau này
tôi mới hiểu, kết thúc đẹp đấy, nhưng sẽ chẳng bao giờ viên mãn. Những bi kịch,
những nỗi đau thấu tim gan đến cuối cùng lại chẳng thể tính lên đầu kẻ nào đó,
để ta có thể hả hê. Trách Ôn cẩu hay Kim Quang Thiện? Những kẻ gây nên tấn bi kịch
này đã chết từ lâu. Trách Kim Quang Dao hay Nhiếp Hoài Tang? Dường như bọn họ
ai cũng có lý do, cái bất đắc dĩ của riêng mình. Trách toàn bộ cái đám huyền
môn thế gia mở miệng ra là nói chính nghĩa? Nhiều quá, trách sao hết, mà cũng
trách sao được? Như Kim Lăng đã nói, hắn cứ thế, mất đi cha mẹ, trở thành một
cô nhi, vậy mà cuối cùng hắn lại chẳng thể trách bất cứ ai. 13 năm, người đã đi
xa. Những kẻ ở lại chỉ có thể lưu giữ vài mảnh hồi ức. Hạnh phúc có, bi thương
cũng có. Thời gian vĩnh viễn không thể
chữa lành. Ngoái đầu về, chỉ còn thấy những nuối tiếc mà thôi…
Truyện ngược, không nhất thiết phải lâm li bi đát, cũng
không cần nhân vật bị hành hạ, dày vò đến tả tơi. Ngược, đơn giản là nỗi đau tưởng
chừng vô hình cứ như ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt tâm can. Lúc đọc chỉ có một chút
thương cảm, đọc xong mới nhận ra, vẫn là ám ảnh, day dứt không thể thoát ra. Ma
đạo tổ sư chính là như thế. Song song với giọng văn thản nhiên, có phần tươi
sáng, lạc quan dưới góc nhìn của Ngụy Vô Tiện chính là những nỗi xót xa nhẹ
nhàng cứ thể len lỏi, vậy mà lại đau hơn bất cứ nỗi đau nào hiệu hữu. Từ những
bi thương mang tên Ôn Ninh, Ôn Tình hay Giang Yếm Ly đến những tia sáng điểm tô
trong bức tranh đầy nước mắt ấy như Miên Miên, như Kim Lăng hay Ôn Uyển,… Tất cả
đều có thể chân thực, sống động mà bước ra từ trong từng câu chữ, hoặc hóa
thành giọt lệ, hoặc ghi dấu trong trái tim độc giả.
Chú ý:
PS 1: Sách đã được Cẩm Phong mua bản quyền xuất bản ở Việt
Nam, link truyện edit đầy đủ (bản chỉnh sửa) trên wattpad cũng đã bị gỡ. Thiết
nghĩ chúng ta nên ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách mua sách.
PS 2: Trần Tình Lệnh – bộ phim được chuyển thể từ Ma đạo tổ
sư đã bắt đầu chiếu. Cũng giống như truyện, vì quá gây chú ý nên drama nối tiếp
drama, quả thực khiến người ta cảm thâý mệt mỏi. Cách đây 1 năm tôi đã từng
nghĩ sẽ chẳng có một tác phẩm đam mỹ nào có thể được sản xuất và phát sóng khi
mà bên Trung đã ban lệnh cấm nghiêm ngặt. Ấy vậy mà thế thời thay đổi rồi
chăng? Không đơn thuần là biến từ đam mỹ thành “tình anh em” nữa, cái “tình”
này nó mạnh bạo và công khai quá, làm tôi vừa xem vừa lo ngay ngáy một ngày đẹp
trời bác cục bừng tỉnh và phim dừng chiếu :))))) Mặc kệ những thị phi không ngớt,
tôi vẫn ủng hộ phim, ủng hộ diễn viên, vì cái tâm, vì cái tình mà họ đặt vào
trong dự án. Như Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng sai ở mình, khen chê do người, không
bàn được mất.” Chỉ cần cố gắng hết sức, không thẹn với lòng thì sợ chi sóng gió
ngoài kia.
Nguồn: Cảm nhận về Ma đạo tổ sử của Mạc Khương Đồng Khứu - https://thanhxuanbolo.wordpress.com/2018/07/14/cam-nhan-ve-ma-dao-to-su-cau-mac-huong-dong-khuu/
0 Nhận xét