Hệ thống tự cứu của
nhân vật phản diện, hay Trùng sinh chi nhân tra phản phái đích tự cứu hệ thống,
là bộ sư đồ niên hạ đầu tiên ta đọc, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ viết
review cho nó. Bởi trong Hệ thống, dường như mọi thứ đều rất khúc chiết, dễ hiểu,
tường minh, chả có gì để tranh cãi hay phản biện (không như Ma đạo tổ sư hay
Thiên quan tứ phúc hố một nùi, một nùi cãi nhau, anti cũng ngang ngửa fans là vậy).
Hệ thống, từ đầu
chí cuối rõ ràng chỉ là áng văn phun tào của anh Thẩm. Có cái gì để tranh cãi nữa
đâu. Đọc xong là thỏa mãn.
Nhưng hình như chỉ
có mỗi ta cho rằng Hệ thống là dễ hiểu rõ ràng.
*Warning: Người
viết sủng công, bias Lạc Băng Hà vô điều kiện.
Bài này có rất
nhiều yếu tố SPOIL, đặc biệt là từ 4 phiên ngoại mới nhất của truyện, thỉnh cân
nhắc trước khi đọc.
Hệ thống tự cứu của
nhân vật phản diện
Hôm trước tình cờ
đọc được một topic trên mạng, rất nhiều bạn bảo: Lạc Băng Hà u ám quá, ghê rợn
quá, chỉ có Thẩm Viên lạc quan thấy bà mới chịu được tình yêu vặn vẹo của y.
Làm ta phải dừng
lại một chút, lục lại trong ký ức.
Lạc Băng Hà nhất
định không phải con ma thích khóc như fans thường đùa cợt, hoặc các doujinshi tự
phát cứ lấy đó làm vui đâu. Quả thực, từ chương đầu tiên, Lạc Băng Hà đã định
là một kẻ tính toán chi li, có thù tất báo. Miệng nam mô bụng một bồ dao găm đó
mới là con người y. Là tính cách đã được dưỡng thành từ bao biến cố vây quanh
khi y còn rất nhỏ. Nên đừng nói chỉ có Lạc Băng Hà trong nguyên tác Cuồng ngạo
tiên ma đồ mới nham hiểm thủ đoạn, giả mù sa mưa. Bởi Lạc Băng Hà của Hệ thống,
nhất định chỉ có u ám hơn chứ không kém.
Chí ít, Lạc Băng
Hà của Cuồng ngạo tiên ma đồ, thích em gái nào đều có thể đẩy ngã, sủng ai thì
cho vào hậu cung, có ai chưa từng ưng thuận.
Nhưng Lạc Băng Hà
của Hệ thống, cứ việc giấu nhẹm tình cảm sôi trào từ thuở thiếu thời đến lúc
thành niên, để kính sư tôn, đối xử với sư tôn vô tư chân thành, lấy sư tôn làm
tín ngưỡng. Thổ lộ ư, cho y tám trăm lá gan y cũng chẳng dám để lộ lấy nửa
phân.
Y hèn mọn là thế.
Hệ thống tự cứu của
nhân vật phản diện
Cái đêm đầu tiên
chuyển từ phòng chứa củi vào phòng hông trúc xá, Thẩm Thanh Thu cởi áo trị
thương cho y, y chỉ có thể chạy trối chết, sức lực bùng phát, dồn đến đường
cùng liền lao mình xuống hồ nước lạnh.
Y cẩn thận từng
li từng tí, bảo vệ thứ tình cảm sinh sôi nảy nở trong lòng. Cho Thẩm Thanh Thu
một thời vui vẻ vô tư lự.
Nếu năm đó Thẩm
Thanh Thu không tàn nhẫn đẩy y xuống vực, liệu y có trở thành như bây giờ?
Ma khí xông vào
tâm tưởng, không còn có thể tin tưởng một ai, sư tôn tùy thời đều có thể vứt bỏ
y, muốn thứ gì chỉ có thể tự mình giành lấy. Chờ sư tôn đến bên y ư? Y cuối
cùng đã biết, đó là chuyện không thể nào.
“Ta không tin vào
thiên mệnh. Thiên mệnh, nếu có, cũng chỉ là thứ để giẫm đạp dưới chân.”
Cuồng ngạo đến thế!
Kết cục thế nào?
Năm năm ôm một
thi thể đã không còn hơi thở.
Y nói, nếu sư tôn
còn không tỉnh, ta… sắp không chịu được nữa rồi. Nhưng rồi y cũng đã chịu đựng
hai ngàn ngày như thế.
Lạc Băng Hà điên
cuồng ư? Đúng. U ám ư? Đúng. Vặn vẹo? Không sai.
Nhưng sau tất cả,
y thành ra như bây giờ, ta thấy đáng thương nhiều hơn đáng sợ. Tựa như những giọt
nước mắt giả dối của y, từ sau khi Thượng Thanh Hoa bày cho y trò đó để khơi dậy
lòng trắc ẩn của Thẩm Thanh Thu, cuối cùng thì cũng là nước mắt giả mà thôi.
Y đã không còn
khóc nữa.
Tựa như nội tâm
tràn đầy sợ hãi bất an của y, cuối cùng cũng chẳng ai hay.
Y có thể ép buộc,
có thể mềm mỏng cầu xin, có thể diễn trò, cốt để giữ Thẩm Thanh Thu ở lại.
Nhưng y lại chẳng thể làm gì để người y khát cầu hiểu y, tự nguyện yêu y.
Y bất lực biết
bao. Bé mọn biết bao. Trước cái con người xa xôi diệu vợi, như xa như gần, cuối
cùng vẫn là xa không thể với.
Đến những chương
gần cuối mới thấy Thẩm Thanh Thu thích y một chút. Dẫu vẫn còn vòng vo lắm,
nhưng chí ít từ khi trở ra từ Thánh Lăng, Thẩm Thanh Thu đã hơi chấp nhận việc
mình thích y rồi.
Chỉ là thời gian ấy
chóng vánh quá.
Chóng vánh đến nỗi
Lạc Băng Hà, cuối cùng, vẫn nhập ma.
Hẳn là vấn vương
giữa bọn họ đã bắt đầu từ lâu lắm. Chỉ trách một người đã nhận ra quá sớm, để rồi
phải đè nén suốt bấy lâu. Một người lại nhận ra quá muộn, nhất thời không cách
nào tiếp thu ngay cho được.
Thiếu thời học đạo.
Chia cắt Vô Gian. Nghi ngờ và trốn chạy khi gặp lại. Năm năm bỏ lỡ.
Là vận mệnh từng
chút từng chút dồn y vào bước đường cùng.
Hệ thống tự cứu Lạc
Băng Hà
Thẩm Thanh Thu là
sợ y đấy, là nghi kỵ y đấy, hoặc, là tán thưởng y đấy. Nhưng hắn không thương
y.
Nói thực, đến hết
chính văn, ta vẫn không thấy HE cho Lạc Băng Hà ở chỗ nào. Y có được Thẩm Thanh
Thu ở bên mình, nhưng y vẫn không biết tình cảm sư tôn đối với y đến tột cùng
là cái gì. Hối hận nên bù đắp? Thương hại, mủi lòng nên miễn cưỡng chính mình?
Ta không thấy HE ở
chỗ nào. Rõ ràng là một cái OE!
May sao, bốn phiên
ngoại phía sau của Mặc Hương, ít nhiều đã rắc chút đường cho độc giả. Cho Thẩm
Thanh Thu cơ hội để nhìn rõ lòng mình. Cho Lạc Băng Hà từng chút từng chút cảm
nhận được, giữa bọn họ, vốn đã là lưỡng tình tương duyệt.
Chẳng qua là, một
người sôi trào như viêm hỏa, một người lặng lẽ như nước sâu.
Đều khắc cốt minh
tâm vậy.
P/S: Phim hoạt
hình của Hệ thống sắp ra, tên là Xuyên thư tự cứu chỉ nam (Hướng dẫn tự cứu khi
xuyên vào sách). Đẹp lắm lắm, nhất là Thẩm sư tôn, nên mọi người thử nghía qua
đi nhé
Nguồn: [Review]
Trùng sinh chi Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện - http://reviewdammy.com/review-trung-sinh-chi-he-thong-tu-cuu-cua-nhan-vat-phan-dien/
0 Nhận xét