[RV] Toái ngọc đầu châu – Bắc Nam

 

Thể loại: Làm nhiều chuyện ngông cuồng đại thiếu gia – chuyên gia giám định đồ cổ cấp cao công x EQ lẫn IQ đều cao và xinh trai – cao thủ chế tác đồ cổ thụ, hào môn thế gia, hoan hỉ oan gia, tinh anh nghiệp giới.

Độ dài: 62 chương chính văn + 3 phiên ngoại.

(Có lẽ khoảng thời gian trong bộ truyện này cũng cách giờ khá lâu, khi mà Trung Quốc còn chưa cởi mở với tình yêu nam nam)

Đinh Hán Bạch, đại công tử nhà họ Đinh, là một tinh anh trong ngành. Gia đình họ Đinh có tiệm Ngọc Tiêu Ký vang danh khắp chốn, mà Đinh Hán Bạch lại là con trai của chủ tiệm. Hán Bạch thích đá quý và gỗ tốt, thích hiện vật và đồ cổ, thích sống một cách phóng túng vung tiền như rác, còn điều hắn không đếm xỉa đến nhất là tâm trạng của người khác như thế nào, vui hay không đếch liên quan gì đến hắn. Rồi Kỷ Thận Ngữ xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Kỷ Thận Ngữ là con trai riêng của thầy Kỷ, bạn tri kỉ của bố Đinh. Kỷ Thận Ngữ đáng thương lớn lên ở nhà họ Kỷ, học nghề từ cha, sống nép mình trước sự ghét bỏ của vợ ông Kỷ. Rồi đến lúc cha mất thì Kỷ Thận Ngữ chẳng còn chỗ để đi, bố Đinh đem cậu nhóc về để làm đệ tử, cũng là thuận theo lời dặn dò của người bạn. Kỷ Thận Ngữ ngoan ngoãn, biết điều, nhưng cũng chẳng hề chịu thua Đinh Hán Bạch. Nếu như Đinh Hán Bạch là kẻ kiêu ngạo ngoài mặt thì Kỷ Thận Ngữ chính là kiêu ngạo trong lòng. Cậu chủ nhà họ Đinh sẽ chẳng để ai vào mắt, trừ khi người đó có tài năng khiến người khác trân trọng.

Dần dần Đinh Hán Bạch bắt đầu có tình cảm đặc biệt với Kỷ Thận Ngữ, hắn nhìn nụ cười của sư đệ mà thấy lòng bừng sáng trong ánh hoàng hôn. Hắn nhận được con dấu hoa hồng của sư đệ mà phấn khởi cả ngày, làm không biết bao nhiêu văn bản rồi hứng chí đóng dấu kí tên. Khi Kỷ Thận Ngữ tịch thu con dấu thì Đinh Hán Bạch còn mua về trăm chậu hoa hồng để kín cả viện rồi nói: “Anh thích hoa hồng, trả lại con dấu hoa hồng cho anh được không?” Rồi Đinh Hán Bạch còn chở che cho Kỷ Thận Ngữ, bao bọc cậu khỏi mấy đứa em họ Đinh muốn gây chuyện.

Kỷ Thận Ngữ không hiểu ý hắn, lại thầm thì: “Anh có thương em bao giờ?”

Đinh Hán Bạch nghẹn lời mãi, mời ăn mỳ tương đen, dẫn đi dạo phố, bị thương thì ôm đến ôm đi… Hắn lười liệt kê từng điều một, bền lạnh lùng bỏ lại một câu khó nghe: “Đồ ăn cháo đá bát, từ hôm nay trở đi sẽ cho cậu biết bà ngoại không thương, cậu không xót là gì.”

Đinh Hán Bạch vốn là kiểu người không nói được quá một lời tốt đẹp. Nhưng sau khi quyết tâm rèn sắt thành thép thì luôn mặt dày săn sóc tử tế với Kỷ Thận Ngữ. Còn sư đệ ngây ngơ mới mười bảy, vẫn còn lạ lẫm với thứ tình cảm nam nam thì chẳng muốn hiểu, cũng không dám phụ lòng cha Đinh. Kỷ Thận Ngữ biết Đinh Hán Bạch thích mình, ỷ vào việc Đinh Hán Bạch thích mình. Đinh Hán Bạch đã đi du học nước ngoài, tiếp xúc văn hóa phương Tây cởi mở, lại có tính tình cứng đầu chẳng bao giờ chịu khuất phục, hắn cứ thế đẩy Thận Ngữ vào vòng vây của mình. Chuyện tình cảm của hai người cứ lén lén lút lút như thế, rồi bại lộ, nhưng lại vừa đúng như tính toán của Đinh Hán Bạch. Trải qua sự ngăn cấm dữ dội từ cha mẹ Đinh, Hán Bạch phải bước ra khỏi nhà, còn Kỷ Thận Ngữ thì bị coi chặt, nhưng đôi trẻ vẫn như thế mà vượt qua. Rồi tương lai nắm tay nhau hạnh phúc dưới một mái nhà!

“Toái ngọc đầu châu”, theo lời của bạn dịch đoán là từ câu nói “Ninh vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn”, nghĩa là “Thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành”. Thật ra Đinh Hán Bạch sinh ra đã gánh trên vai trách nhiệm của Ngọc Tiêu Ký, hắn có tài, là người tài giỏi trong nghề. Nhưng hắn còn một đam mê khác chính là đồ cổ. Đinh Hán Bạch gìn giữ sở thích ấy, cũng đè nén nó vì gia tộc. Mãi đến lúc chuyện tình cảm với Thận Ngữ lộ ra, Đinh Hán Bạch có chết cũng không chịu thừa nhận tình yêu đó là sai lầm và quyết định bước chân ra khỏi nhà. Hán Bạch cuối cùng quang minh chính đại đi theo nghề giám định đồ cổ, cũng là không thẹn với đam mê của mình.

Thuở ban đầu gặp gỡ không vừa mắt, hiểu làm nhau, giấu diếm lại không cản được sức hút của nhau. Sau đó là thổ lộ tình cảm, động lòng, thừa biết yêu nhau rất khó, song chẳng một ai hối hận. Chia tách tương tư, sống bên nhau cùng chung hoạn nạn, qua một vòng xuân hạ thu đông, mới đi được đến nơi này.

Đinh Hán Bạch yêu quý Kỷ Thận Ngữ, cái tên “Kỷ Trân Châu” chỉ mình hắn được gọi. Mà Kỷ Thận Ngữ cũng chính là bảo bối của hắn. Kỷ Thận Ngữ còn nhỏ nhưng kiên cường dũng cảm, cậu biết hoàn cảnh của mình, cũng lo lắng vì hạnh phúc của hai người sẽ làm cha nuôi đau lòng. Nhưng Kỷ Thận Ngữ tin tưởng vào sư ca của cậu. Thận Ngữ ở bên Đinh Hán Bạch, giúp anh làm bao việc để theo đuổi mơ ước mở thành đồ cổ, cũng là nguồn sức mạnh để Đinh Hán Bạch quyết tâm đến thế.

Sau này, Đinh Hán Bạch có viết đôi lời dành cho Kỷ Trân Châu của hắn:

“Cảm ơn trời cao thiên vị, và điều anh cảm kích vô cùng nhất, đó là bầu bạn với sư đệ Thận Ngữ. Anh tự nhận mình là kẻ vô liêm sỉ và hết sức lông bông, nhưng tình ý chân thành, quyết dốc hết sức mình trân trọng bảo bối Trân Châu. Chẳng biết đời này dài bao nhiêu, nhưng hãy nhìn những năm sau này.”

Có lẽ tất cả những câu chữ phía trên chỉ thể hiện được một phần rất nhỏ của nội dung truyện. Còn nhiều nhân vật, nhiều chi tiết rất hay chưa được nhắc đến. Đúng chất của tác giả Bắc Nam, tưởng nhẹ nhàng, nhưng không nhẹ nhàng, đó là bền bỉ kiên trì bước qua khó khăn để nắm lấy hạnh phúc.

Ơn trời, đọc xong bộ truyện đáng yêu này rồi. Nhân vật tinh anh, ngành nghề mới mẻ, làm mình lóa cả mắt!

Nguồn: [Review] Toái ngọc đầu châu – Bắc Nam - //lethuhangnd.wordpress.com/2020/01/12/review-toai-ngoc-dau-chau-bac-nam/

Đăng nhận xét

0 Nhận xét