“Là ta bạc ngươi… sinh tử không oán…”
Câu chuyện của
chúng ta bắt đầu bởi một đóa hoa, à cũng không hẳn, phải là từ một trận chiến
nhưng mà ờm… hẳn là đóa hoa ấy đóng vai trò thúc đẩy tình tiết mạnh hơn, là nó
làm ngươi nhuốm đầy gió tanh mưa máu, là nó đưa ngươi rơi vào vạn kiếp bất phục,
là nó khiến ngươi bị người đời oán thán chửi rủa, người người căm ghét…
Đạp Tiên Đế Quân
Mặc Vi Vũ, vị vua đầu tiên của Tu Chân giới, hắn đạp lên sinh linh, khi sư diệt
tổ, đôi tay nhuốm đầy máu tươi mà từ từ bước lên vị trí ấy. Nhưng ai biết rằng
đằng sau vị đế vương đầy bạo ngược ấy lại là quá khứ đầy khổ đau, nay đây mai
đó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Hắn không trách người cha vô tâm đã bỏ rơi
mẹ con hắn, hắn không trách đời trách đất, hắn chỉ muốn làm đứa con ngoan của mẹ
hắn, mong ước sau này có thể xây cho mẹ hắn một ngôi nhà và cho bà thưởng thức
những món ăn ngon, không phải mãi nghệ kiếm sống, không phải sống khổ sở thế
này. Mẹ hắn dạy không được báo thù mà hãy báo ân nhưng từ khi nào mà những suy
nghĩ thiện lương trong hắn không còn nữa, từ khi nào mà hắn chẳng thể làm theo
lời mẹ dạy? Từ mồi lửa đốt trụi Túy Ngọc Lâu hay từ những tháng ngày làm đồ đệ
của Sở Vãn Ninh, lớn lên trong đòn roi và sự nghiêm khắc của y hay là từ cái chết
của Sư Muội- người trong lòng hắn?
Vãn Dạ Ngọc Hành
Sở Vãn Ninh, sư tôn của Mặc Nhiên- Mặc Vi Vũ, vị tiên quân cao lãnh trong lòng
tất cả mọi người. Y đã ngăn cản Đạp Tiên Quân, muốn hắn ngừng lại những tội lỗi
của mình, muốn hắn quay đầu lại nhưng kết quả là linh hạch của Sở Vãn Ninh vỡ
nát vì trận chiến ngươi sống ta chết với đồ đệ của mình, mất hết linh lực, trở
nên yếu ớt hơn cả một dân chúng bình thường. Từ đó Sở Vãn Ninh bị giam cầm
trong Vu Sơn điện, trở thành sủng phi của Mặc Vi Vũ, tùy thời có thể bị hắn
chơi đùa. Tính cách của y sao có thể chịu được điều này, y thấy nhục nhã, cuối
cùng chết trong lòng của Mặc Vi Vũ với sự hối hận khôn nguôi…
“Ta sẽ che ô cho người cả đời này.”
Mặc Vi Vũ chết và
trọng sinh về thời niên thiếu, khi mọi đau thương sau đó còn chưa xảy ra, Sư Muội
vẫn còn sống và hắn vẫn chưa trở thành Đạp Tiên Quân, vị sư tôn kia của hắn vẫn
cao cao tại thượng như vậy, hắn căm ghét sư tôn của mình, trách hắn quá độc ác,
quá lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong đó, hắn vẫn sợ hãi y, sợ hãi Thiên Vấn- thần
võ của Sở Vãn Ninh. Nói về Thiên Vấn, đó là một nhành liễu, có thể thẩm người vấn
quỷ và cũng bị Sở Vãn Ninh coi thành roi mà quất Mặc Vi Vũ suốt thời niên thiếu
của hắn.
Thời niên thiếu,
Mặc Vi Vũ chưa có tên tự Vi Vũ mà vẫn dùng cái tên Mặc Nhiên- cái tên mẹ đã đặt
cho hắn. Khi đó hắn dâm loạn, 10 ngày thì hết 9 ngày dạo chơi nơi yên hoa, ai bảo
hắn là lưu manh, lớn lên nơi nhạc phường cơ chứ. Nhưng dù vậy hắn vẫn có một
thiên phú cực cao, một năm đã kết được linh hạch, điều mà khó có tu sĩ nào có
thể làm được. Nhưng Mặc Nhiên giờ đã không còn là Mặc Nhiên 15 tuổi nữa, hắn là
Mặc Vi Vũ 32 tuổi đã trải qua những năm tháng đầy điên loạn, là Đạp Tiên Đế
Quân độc ác máu lạnh, sinh linh đồ thán.
Mặc Nhiên đã từng
là một đứa trẻ lương thiện, vì muốn bái Sở Vãn Ninh làm thầy mà ngày ngày thuyết
phục hắn, vì cứu một con giun mà loay hoay nửa ngày, vì tặng quà cho sư tôn mà
cố gắng biết bao đêm và vì sư tôn của hắn mà chấp nhận một tương lai đau khổ tận
cùng, không đường quay lại.
Rồi ngày mà Sư Muội
chết ở kiếp trước đã đến, Mặc Nhiên đã đi lên trước, hắn làm nhiệm vụ của Sư Muội
với mong muốn Sư Muội sẽ sống, hắn giữ lại được Sư Muội nhưng lại mất đi sư tôn
của hắn, Sở Vãn Ninh. Khi Mặc Nhiên không chịu được nữa mà ngã xuống, là Sở Vãn
Ninh đã cõng hắn về Tử Sinh Đỉnh, khi không thể đi được nữa, Sở Vãn Ninh đã bò
trên từng bậc thang để đưa hắn về đỉnh Tử Sinh, y đã độ cho Mặc Nhiên chút linh
khí cuối cùng của mình với mong muốn hắn của thể sống tiếp. Người nằm trong
quan tài kiếp này không còn là Sư Muội mà thay vào là Sở Vãn Ninh. Lúc này hắn
mới ngỡ ra sư tôn không hề ghét hắn mà trái lại rất thương hắn, hắn đã hận nhầm
người, đã hiểu lầm người, sư đệ Hạ Tư Nghịch đã ở chung với Mặc Nhiên những tháng
ngày trước cũng chính là y, là Hạ Tư Nghịch quan tâm hắn, là Hạ Tư Nghịch nấu
canh gà chờ hắn nhưng mà mọi thứ bây giờ như tan vào hư vô vì người đã chẳng
còn trên thế gian này nữa.
5 năm sau Mặc
Nhiên trở thành Mặc tông sư, tiếng lành đồn xa, 5 năm sau Sở Vãn Ninh sống lại
nhờ thuật trọng sinh của Hoài Tội- sư tôn của y.
“Ta nguyện cả đời này đứng trước người, thay người
chắn bão táp mưa sa.”
Sau khoảng thời
gian dày vò lẫn nhau và dày vò cả độc giả, cuối cùng Mặc Nhiên đã tỏ tình với Sở
Vãn Ninh, đọc đến đoạn này mình thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hai tên ngốc
này cũng nhận ra được tình cảm của nhau, không còn ngốc ngếch mà nghĩ đối
phương không có chút tình ý gì với mình nữa.
Nói một chút về
Sư Muội- nhân vật phản diện lớn nhất của bộ truyện này một chút chứ nhỉ? Sư Muội
chính là người đã hủy hoại cuộc đời của Mặc Nhiên. Ai lại ngờ được ánh trăng
sáng trong lòng Mặc Nhiên lại làm điều ấy cơ chứ nhưng chẳng phải hắn ta đã làm
rồi sao? Sư Muội- Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, điều hắn ta mong muốn là có thể đưa những
tộc nhân đáng thương của mình có thể về nhà. Hắn ta giả vờ yêu thương Mặc
Nhiên, hắn ta giả vờ là đồ đệ ngoan của Sở Vãn Ninh, hắn ta giả vờ là bạn của
Tiết Mông, tất cả những điều ấy đều là những bước đầu của kế hoạch trở về nhà của
Sư Muội. Hắn ta như đóa hoa sen trắng dịu dàng mà thanh thuần, nhưng ai biết ẩn
sau hắn là những mưu ma chước quỷ, vì mình mà không ngừng hại người. Sư Muội
nói với Sở Vãn Ninh, hắn ta chưa từng giết người nhưng hắn đã điều khiển Mặc Vi
Vũ giết người, đã cấy vào Mặc Nhiên đóa hoa Bát Khổ Trường Hận, làm Mặc Nhiên
đau khổ, tổn thương chính đồng tộc của mình.
Mình đã khóc vì
quá khứ của Mặc Nhiên và cả những lời hắn nói với bản thân ở Thiên Âm Các. Tuổi
thơ hắn đã làm những gì sai trái mà phải trải qua trong khó khăn đau khổ như thế,
mọi người nói hắn phải trả lại công bằng cho những sinh mạng dưới tay hắn nhưng
ai sẽ trả lại công bằng cho hắn đây? Lúc này mình nghĩ những tên tu sĩ kia y hệt
như những tên bạo lực mạng bây giờ vậy, nói cho sướng mồm nhưng không hề biết
nhân vật chính trong những lời chỉ trích của họ đã phải đau khổ thế nào? Cuộc sống
này, độc ác nhất không phải là ma hay là quỷ mà chính là lòng người. Chính lòng
người đã dẫn đến những bi kịch của Mặc Nhiên và cả Sở Vãn Ninh cũng không thoát
được điều này. Vì cứu Mặc Nhiên mà tay Sở Vãn Ninh đã thấm máu tươi, y nói sẽ
đưa Mặc Nhiên về nhà nhưng họ sẽ đi về đâu đây?
Mọi người nói đây
là một câu chuyện, ngược rất ngược, ngược tơi tả nhưng mình lại thấy nó không
ngược, nó chỉ buồn thôi. Buồn vì sự nhận ra Sở Vãn Ninh là con người thế nào đã
quá muộn màng của Mặc Nhiên hay sự không hề hay biết của Sở Vãn Ninh về điều mà
Mặc Nhiên đã làm cho y. Những điều xảy ra ở quá khứ thì vẫn mãi là quá khứ mà
thôi, quan trọng là thực tại và tương lai chính vì điều ấy nên mình mới không
thấy ngược.
Dù sao đây cũng
là một câu chuyện HE nên dù thế nào Sở Vãn Ninh vẫn về với Mặc Nhiên, thiên hạ
thái bình, và mình nghĩ hẳn là thiếu tag ngụy np.
Mình đã từng
không thích Tiết Mông, không thích cái tình nóng nảy, tự luyến của cậu ta nhưng
thiếu niên ấy đã phải chịu đựng cảnh phụ mẫu qua đời, sư tôn mất tích, cha ruột không phải người đã
nuôi dưỡng mình bấy lâu nay, anh họ không phải là người có cùng huyết thống với
mình, Sư Muội lại là người đứng sau màn, những ngày tháng vui vẻ của quá khứ đã
không còn nữa, đón chờ hắn chỉ là tương lai cô đơn, lúc này cậu ta bắt buộc phải
học cách trưởng thành, không thể lỗ mãng như lúc còn bé nữa. Nhưng may mắn bên
cạnh Tiết Mông vẫn còn song huynh đệ Mai gia, bước đi với hắn trên con đường
tương lai đầy mù mịt…
Vẫn còn rất nhiều
các nhân vật phụ với những niềm đau khác như Diệp Vong Tích, Nam Cung Tứ hay cả
Từ Sương Lâm- Nam Cung Nhứ. Diệp Vong Tích không thể sống đúng với giới tính của
mình nửa đời người, Nam Cung Tứ phải thay cả gia tộc trả nợ hay Nam Cung Nhứ,
thanh niên tài hoa ấy đã bị vùi dập cũng chính bởi miệng lưỡi người đời và anh
trai ruột mình.
Trái ngược với
chính văn với những nỗi đau thương chồng chất, phiên ngoại lại rất hài hước,
mình đọc mà cười không nhặt được mồm. Thôi viết đến đây thôi, dài quá lại lười
đọc. Nói chung “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” một câu chuyện hay, đáng để
đọc. Đọc rồi bạn sẽ buồn cùng nhân vật, vui cùng nhân vật và cả đau khổ cùng
nhân vật.
Nguồn: [Review] Husky và sư tôn mèo trắng của hắn – Nhục Bao Bất Cật Nhục - https://onecolourjustonecolour.wordpress.com/2020/05/14/review-husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/
0 Nhận xét